Chiều nay, giữa những công việc ngổn ngang của một ngày cuối năm, từ trên ô cửa sổ phòng làm việc, tôi vô tình bắt gặp một dáng hình. Người con gái đó nhanh như cắt đi qua tầm mắt của tôi nhưng cũng đủ tạo nên trong tôi một sự nhói đau. Tôi giật mình khi nhìn bóng hình đó vì tôi nghĩ rằng đó là em. Nhưng rồi tôi phải tự nhắc mình rằng: sẽ không thể là tôi vì em và tôi đâu còn là tuổi đôi mươi nữa. Chúng ta đã sang bên kia cái dốc của cuộc đời. Những gì còn lại bây giờ chỉ là chút ảo ảnh về một mối tình khắc cố ghi tâm.
Mỗi khi những ngày đông đến, mang theo cơn gió bấc lạnh run người tôi lại khắc khoải nhớ về em. Đã mười mấy năm kể từ ngày tôi vĩnh viễn mất em, chưa bao giờ tôi nguôi ngoai mối tình ấy. Em đã trở thành một phần kí ức thời trai trẻ của tôi, là một bản nhạc mãi mãi dang dở để người nghe phải nuối tiếc, là một câu chuyện tình với cái kết còn bỏ ngỏ… Để tôi mãi vấn vương, nhớ nhung về một mối tình không trọn vẹn. Em đã ra đi, còn tôi ở lại với nỗi niềm giấu kín trong tim.
Tôi đã làm theo lời em, yêu và cưới một người con gái khác và hiện đang có hai đứa con. Tôi yêu thương và trân trọng cô ấy vì những điều tuyệt vời mà cô ấy đã mang lại cho cuộc sống của tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ quên em. Tôi yêu vợ nhưng ẩn sâu trong lòng vị trí của em chưa bao giờ bị xóa nhòa trong tôi. Tôi biết sẽ là ích kỉ và có lỗi với vợ khi tôi còn ghi nhớ bóng hình em nhưng tình yêu có muôn hình vạn trạng để tồn tại. Tôi giữ bí mật đó cho riêng mình. Cũng là vì tôi may mắn nên trong đời mới yêu và được yêu hai người phụ nữ tuyệt vời đến như vậy.
Tôi yêu vợ nhưng ẩn sâu trong lòng vị trí của em chưa bao giờ bị xóa nhòa trong tôi. (Ảnh minh họa)
Xin lỗi em vì ngày ấy tôi đã không đấu tranh đến cùng để giữ em lại bên tôi. Tôi đã buông tay để em ra đi trong nỗi xót xa của chính mình. Nhìn bóng em bước lên chuyến tàu đêm năm ấy, tôi đã không làm gì để níu kéo em. Đó là khoảnh khắc mà suốt đời này tôi hối hận và còn nhớ mãi về nó. Em đã yêu tôi bằng một tình yêu trinh nguyên và mãnh liệt nhất nhưng một gã trai mới lớn nhưng tôi đã không biết làm cách nào để bảo vệ tình yêu của mình. Tôi đã mất em vì sự nhu nhược. Còn em ra đi vì không muốn tôi phải đau khổ giữa bên tình, bên hiếu. Đến phút cuối cùng em vẫn nghĩ cho tôi dù cái mà tôi mang lại cho em chỉ là những nỗi đau kéo dài và một tương lai mịt mù.
Bao năm qua tôi vẫn luôn tự hỏi chính mình rằng em giờ ở đâu? Tôi không cất công đi tìm em không phải vì tôi tàn nhẫn hay không yêu em. Tôi biết mình không xứng đáng với tình yêu mà em dành cho tôi vì thế tôi cam chịu để cho mọi chuyện lui vào dĩ vãng. Dù sao, tôi cũng đã bằng lòng để cưới một người con gái mà cô ấy cũng quá tốt với tôi. Em đã ra đi với những vết thương lòng nhưng chẳng thà tôi không tìm em, để cho quá khứ ấy ngủ yên, để cho vết thương của em không bao giờ bị tôi khơi lại. Tôi muốn để em bình yên với cuộc sống không có tôi mà em đã lựa chọn. Điều đó tốt hơn cho em.
Tôi không biết giờ này em làm gì, ở bên ai, em sống như thế nào nhưng tôi tin là em được hạnh phúc. Một cô gái tốt như em chắc chắn sẽ nhận về mình những điều tốt đẹp. Tôi tin là như thế. Ngần ấy năm sống hạnh phúc bên gia đình, tôi vẫn đau đáu nghĩ về em và cầu mong cho em được hạnh phúc.
Có lẽ tới cuối cùng em vẫn giữ trong tim một câu chuyện tình buồn mà ở đó tôi là kẻ tàn nhẫn đã buông tay em. Em không biết rằng tôi đã hối hận về điều đó tới mức như thế nào. Tôi tin chắc rằng nếu cuộc đời cho tôi được chọn lựa lại, đêm đó tôi sẽ không để em ra đi. Tôi sẽ giữ em lại bên mình dù khó khăn phía trước là gì đi chăng nữa. Nhưng vì cuộc sống khong cho chúng ta sửa chữa quá khứ nên tôi bằng lòng để em mãi nghĩ về cuộc tình này như thế, về tôi như thế. Vì điều đó sẽ khiến em có động lực để sống tốt hơn.
Tôi biết rằng tôi không có quyền lựa chọn lại nên tôi đang cố sửa chữa những sai lầm trong quá khứ bằng cách đối xử thật tốt với người vợ thân yêu của mình. Tôi không muốn có một người phụ nữ nữa phải khổ vì tôi. Chỉ là đôi lúc, trong một buổi chiều đông lạnh lẽo, tôi tự cho phép mình nhớ về em đôi chút…
Nguồn: 24h
0 comments:
Post a Comment